Dù thế nào đi nữa... :)

Daisypath Happy Birthday tickers

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Lời trái tim gửi 1 ng bạn


Tớ nói với cậu điều này nhé, tớ biết cậu ko bộc lộ mình, ko thể hiện mình, rất muốn giấu mình sau những tiếng cười. Nhưng tớ biết cậu có nhiều tâm sự lắm, nhiều điều phải suy nghĩ lắm. Cậu chưa bao giờ nói về mình, về những trăn trở của mình, về những suy nghĩ của mình nhưng tớ cảm nhận thấy những con sóng trong mắt cậu. Có thể mọi người cảm nhận cậu là một người vui vẻ, đáng yêu nhưng điều tớ thấy ở cậu lại là sự kín đáo sâu lắng. Mọi người luôn cười khi nghe cậu cười, cậu mang niềm vui đến cho mọi người nhưng lại giấu nỗi buồn cho bản thân.

Cậu có biết ưu điểm của cậu cũng chính là nhược điểm ko? Cậu kín đáo, cậu giấu mình rất khéo nhưng chính vì thế cậu lại phải kiềm chế rất nhiều. Cậu có thế giấu nhưng như thế có tốt hơn khi cậu có thể nói ra điều mình suy nghĩ ko. Thực ra tớ cũng ko hoàn toàn thik việc cứ phơi mình ra để ng khác biết, nhưng cậu cũng đừng cố giữ nhiều như thế chứ, cậu hãy chia sẻ với những người cậu tin tưởng, ko hoàn toàn thì cũng là một phần, đừng cứ quanh co với những suy nghĩ của riêng mình nhé.

Tớ chưa đủ thân thiết và biết cách để chia sẻ với cậu suy nghĩ của tớ và tớ cũng ko mong tớ là người cậu chia sẻ, đơn giản tớ chỉ muốn nhìn thấy nụ cười lạc quan trong mắt những người bạn. Cậu đừng cười khi trong lòng có nỗi buồn, vì như thế nỗi buồn sẽ nhân lên rất nhiều. Và khi cậu thực sự không muốn cười, nếu ko có ai cậu hãy gọi tớ nhé, tớ ko biết chia sẻ nhưng tớ có thể lắng nghe.

Mong cậu vui nhiều...

Lại là 1 bài viết đi copy, he he. Mình thik bài viết này. Thấy giống ai đó, giống mình nữa. Chỉ thik nghe ng khác nói về nỗi buồn của họ. Còn nỗi buồn của mình thì lại ko dám nói. Ờh, thì sợ họ ko có thời gian dành cho mình mà. Tự nhiên nt "buồn quá" mà đứa bạn nó lại bảo "tao đang bận" thì còn buồn hơn ấy nhỉ. Nói thế thôi, chứ chẳng qua mình ko đủ can đảm nói ra nỗi buồn của mình cho những ng bạn. Uh, vẫn là muốn tạo 1 vỏ bọc mà. Cái cảm giác buồn buồn kể ra cũng hay chứ. Nói chuyện với 1 ng bạn, hắn kêu hắn buồn. Sau 1 hồi, chẳng biết nỗi buồn của hắn là gì. Chỉ thấy hắn cười hô hô, xong lại nói "mình đang buồn". Chưa kịp an ủi câu nào, hắn lại nói "ko đc cười nhiều, nhỡ cười nhiều hết buồn thì sao?". Buồn cười chết mất. Thấy cũng có chút giống mình hồi trc. Hồi trc thôi nhé! Cứ ôm khư khư nỗi buồn. Muốn thoát khỏi nó, nhưng sợ lại quên mất nó. Thế đấy. Đọc bài viết trên, thấy mình ít khi sống thật với tình cảm của mình. Muốn thay đổi, nhưng ko làm đc. Hay là ko muốn làm nhỉ?

Dù thế nào đi nữa, entry này dành cho tớ và cho những ng bạn "thik giấu mình sau những tiếng cười".

2 nhận xét:

  1. cái này chắc ko phải viết cho tao rồi, vì tao ko hay cười.Hôm nào mày làm hẳn một bài viết về tao nhá.há há

    Trả lờiXóa
  2. hừ hừ. cái entry này tớ đọc blog trước rồi nhưng đếch giống thì phải. keke.

    Trả lờiXóa