Dù thế nào đi nữa... :)

Daisypath Happy Birthday tickers

Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Đêm cô đơn


Đói thế!
Bọn nó thi xong về quê hết rồi. Còn ta vs nồng nàn. haizzz
Lúc tối có zai đến nấu cháo ngao cho ăn ;)). Giờ đói quá! Mò xuống bếp xem còn gì ăn ko. Mắt sáng lên khi nhìn thấy quả trứng. Luộc chấm muối vắt chanh. Ngon thế! Chẹp. Lúc trước ở nhà, mẹ luộc trứng bắt ăn ko thèm ăn. Ép mãi mới chịu ăn lòng trắng, vì ăn lòng đỏ khô, ko thích. Giờ thì ko có trứng mà ăn. Khổ thế! Ăn 1 quả chẳng bõ dính răng. Vẫn thấy thèm. Đói! :(
Chỉ còn chục tiếng nữa thôi là mình thi môn cuối cùng. TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH. Số đen đủi, học kì này thi tự luận. Mà mình xác định rồi. Nếu chép đc thì sống. Ko chép đc thì vẫn sống, nhưng đau khổ lắm Bác ơi! T__T
Ở 1 mình sợ ma thế! Nhớ dáng nằm sấp của cái Thương quá! Nhớ cả dáng nằm xiên xẹo của cái Thu nữa. Mọi hôm nhìn chỉ muốn đạp cho 1 phát, nhưng hôm nay ko có mà đạp.
Zai ơi! Lần sau có nấu cháo thì nhớ mua cho e cái bánh mì để đêm e ăn lót dạ. Giờ đói mềm ruột ra rồi. :(
Đi ngủ thôi. Oáp!

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

Mong mưa mùa hè

Chà chà, mấy hôm nay thời tiết thật dễ chịu.
Sáng sớm, ánh bình minh chói chang, chim hót ríu rít... 6h sáng, quạt ngừng quay, mở mắt và bắt đầu một ngày mới. Ngẫm ra 1 điều, chỉ có mất điện mới khiến con người ta dậy sớm như vậy, haizz.
Mong mưa quá!
Thi sắp xong rùi, còn 1 môn nữa thui. Ngày kia sẽ zìa quê. Mai còn đi hát kara vs bọn bạn. Hum nọ sn mà ko chơi bời đc, vì bận thi ;)).
Chà, sinh vào mùa này thiệt thòi thế! Đúng mùa thi, bạn bè bỏ bẵng, trời thì nóng. 16/6 nóng kỷ lục trong vòng nửa thế kỷ mà. Chẹp. Ngày sinh của mình đếy! Bạn bè bận ôn thi. Nhưng mà hum đó cũng nhận đc nhiều lời chúc, từ đêm cơ. Dù sao thì bận ôn thi nhưng mà bọn nó cũng ko quên ngày sinh của mình. hí. Chị đi làm ở mãi xa cũng gọi điện về chúc mừng. hic.
Đến tối, thấy nhà gọi điện lên. Vừa alô thì nghe giọng cái Thùy: "2, 3.... Happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you...." Toàn giọng của bọn con nít ở nhà. Chúng nó nhao nhao lên đòi hát. Mẹ bảo, ở nhà mà không khí sn còn rộn hơn ở trên này. Bọn trẻ con tụ tập từ tối, Thùy dạy bọn nó hát. Bố giao cho Thùy làm nhiệm vụ Trưởng ban tổ chức sinh nhật cho cả nhà mà. he he. Sau khi hát phỏng cổ lên, đứa nào cũng thi nhau chúc. Và câu cuối là "Chị nhớ mua quà về nhá!". Cảm động rơi cả nước mắt. T___T. Mà ko sao, bọn nó dễ thương thế, đợt này về phải có quà chứ. hí. Mà ko biết kiếm tiền đâu ra để mua quà cho bọn nó. hic. Gần chục đứa em họ. T___T.
Tối, có người mang bánh và hoa đến. Đã bảo là đang thi, ko làm gì đâu. Thế mà cứ thích mua đến cơ. Nói vậy thôi. Thích lắm. Lần đầu tiên, có ng mua bánh sn cho, mà ko phải là bố mẹ. Là người đầu tiên chúc mừng sn. Lại cảm động rơi nước mắt. T___T
Ng đó nói là "Mọi người dạy cho I biết rằng, 1 giờ có 60 phút, 1 phút có 60 giây. Nhưng ko ai dạy cho I biết rằng, 1 giây thiếu you là 1 giây bất tận, 1 phút vắng you là 1 phút vĩnh hằng".
Đáng yêu! Nhưng hay dỗi. :-*

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

Hãy luôn thắp những ngọn nến mình có

Brenda Francis, nhà thơ, nhà văn và nhà viết kịch người Ailen, đã từng nói rất chính xác: “Không có 1 ngày hôm qua nào từng bị bỏ phí đối với những người sống trọn vẹn cho ngày hôm nay”. Thực tế trong câu nói đó được giải thích, một cách rất đẹp, trong một cuốn tiểu thuyết hiện đại.

Trong cuốn sách “Back when we were grown ups” (Trở lại khi chúng ta là người lớn) của Ann Tyler, nhân vật Rebecca, 53 tuổi, nói với những người cháu của bà: “Khi bà còn nhỏ, bà rất thích các ngọn nến trang trí... Dì Ida của bà tặng bà một cây nến trắng dài và rất đẹp, với một đường diềm sợi ruy – băng màu trắng cuộn vòng quanh thành đường xoáy trôn ốc. Bà cho rằng đó là thứ tuyệt vời nhất mà bà từng nhìn thấy trong đầu mình. Nên bà cất nó vào trong ngăn kéo tủ riêng, chờ đến một sự kiện quan trọng nào đó mới đem ra dùng. Mặc dù đến bây giờ thì bà không thể tưởng tượng được rằng phải sự kiện như thế nào mới là quan trọng. Dù sao, lúc đó bà cũng mới có 8 tuổi. Khi mình 8 tuổi thì đâu có nhiều sự kiện quan trọng xảy ra đâu. Và thỉnh thoảng, dì Ida lại hỏi bà: “Con đã từng đốt cây nến đó chưa đấy?”.

“Và bà sẽ đáp: “Chưa, chưa ạ. Con để dành”.

“Thế rồi một ngày, à, có lẽ phải 3 – 4 năm sau đó, bà tình cờ mở ngăn kéo tủ và bắt gặp cây nến hồi trước. Nó đã ngả màu vàng và biến dạng; thực tế, nó đã thành hình chữ C! Đường diềm thậm chí còn thê thảm hơn: Nó rụng ra và nát vụn. Bà chưa bao giờ được nhìn thấy ngọn nến đó cháy sáng, và giờ thì bà sẽ không bao giờ được thấy cả. Vì vậy, kể từ hồi đó, bà đốt các ngọn nến của mình vào bất kì cơ hội nào bà có được. Bà thắp cả chục ngọn nến, ở khắp các phòng, trong mọi buổi tiệc... Thắp từng chùm nến hẳn hoi”.

Thật lạ là một người bạn thân của tôi cũng từng rơi vào trường hợp như thế, với một trải nghiệm tương tự. Cô ấy được tặng một cây nến đẹp và để dành cho đến khi nó tự chảy ra trong ngăn kéo! “Mình đã hoc được một bài học” – Cô bạn tôi nói – “Và kể từ đó, đã luôn thắp các cây nến mình có, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng”.

Bạn có đang thắp lên các cây nến của mình? Bạn có tận hưởng mỗi ngày của mình thật trọn vẹn? Hay bạn luôn “để dành” chính cuộc sống của mình tới một ngày nào đó trong tương lai. “Một ngày hôm nay đáng giá bằng hai ngày mai” – Benjamin Franklin đã nói như thế. Chắc hẳn ông biết rõ giá trị của việc đốt lên các ngọn nến – và sống trọn vẹn – trước khi quá muộn.

Tôi cũng đã quyết định thắp các ngọn nến của mình vào HÔM NAY. Tôi đã quyết định sẽ tìm ra các lý do để tận hưởng và tìm niềm vui trong từng ngày một, như thể hôm nay là tất cả những gì tôi có. Và nếu những “ngọn nến” đó cháy hết, thì cũng ko sao. Bởi vì cho dù như thế, thì tôi vẫn có được những kỉ niệm trọn đời. Mà điều đó, tôi biết, là một sự trao đổi đáng giá.