Dù thế nào đi nữa... :)

Daisypath Happy Birthday tickers

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Như ngày hôm qua

Cố giấu đi nỗi buồn, cố giấu đi những tiếng thở dài... Và cả những giọt nước mắt. Lặng lẽ...
Gồng mình lên từng chút, từng chút một...
Chẳng còn ai cả. Khi người ta đau, thì người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình mà quên đi mất nỗi đau của người khác. Không muốn ai hỏi han, cũng không muốn quan tâm đến chuyện của người khác. Sợ khi gợi lên, sẽ chạm đến nỗi buồn mà bạn đang cố giấu, hay sợ rằng sẽ phải kể ra câu chuyện của chính mình? Muốn trốn tránh thực tại!
Cuộc sống là những sự lựa chọn. Người ta có quyền lựa chọn sống như thế này, hoặc sống như thế kia, nhưng không thể lựa chọn cảm xúc. Và nếu như được lựa chọn, sẽ không ai muốn chọn nỗi buồn.
Không biết bao nhiêu lần, đã tự làm mình phấn chấn, vì niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống.
Muốn tìm lại một chút thanh thản... Như ngày được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bố mẹ, ngày được ngủ chung và chuyện trò thâu đêm với những người bạn, ngày được che chở bởi tấm lưng rộng và vững chãi...
Lại một đêm mất ngủ... :)
Cũng muốn trách cứ lắm! Nhưng không ai có lỗi cả. Có lẽ, cũng bởi vì, yêu thương quá nhiều!
Vẫn biết ngày mai rồi sẽ khác. Chỉ mong những nỗi buồn ngày hôm nay sẽ trở thành động lực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét