Dù thế nào đi nữa... :)

Daisypath Happy Birthday tickers

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Love and miss



Cứ nghĩ mãi về nó. Về cái điều ko tốt đẹp ấy.
Tự hỏi, ng ta có bao nhiêu điều để băn khoăn, suy nghĩ, tại sao mình cứ chìm đắm vào những lo lắng không đáng vậy? Nỗi buồn, nỗi đau, những phiền muộn mà mình từng cho là rất to tát ấy thực ra có là gì so với những nỗi đau ngoài kia?
Mình có một gia đình hạnh phúc; một ng yêu quan tâm, lo lắng; những người bạn cùng sẻ chia niềm vui, nỗi buồn; tạm thời có một công việc. May mắn hơn rất nhiều người rùi. Bằng lòng với những gì mình có nhé!
Nhớ quá những lúc sum vầy cùng bố mẹ và em gái. Nhớ cái ôm của mẹ lúc biết tin mình đỗ đại học, nụ cười của bố, tiếng hát của em gái.
Nhớ cái nắm tay đầu tiên của anh, đầy rung động. Nhớ bàn tay ấm đan vào nhau khi mùa đông về.
Nhớ những lần ăn đêm cùng cái Thương và câu nói "ko" của cái Thu khi bị dụ dỗ ăn cùng. Nhớ khoảng thời gian ở ngõ 72 Trường Chinh.
Nhớ cái xoa đầu của người bạn tốt.
Nhớ đêm ngủ cùng những người bạn đại học.
.....
Một số thứ đã mất đi, không phải là mất đi, mà là không còn có cơ hội nữa. Sẽ nhớ lắm!
"Love and miss"_bản nhạc này trong phim "Thảo nguyên xanh" í. Ấn tượng nhất phim là cảnh anh í khóc khi nhìn thấy ng vợ của mình cười tươi đứng chờ, trong khi anh í biết là mình không còn sống được bao lâu nữa.
Tình yêu và nỗi nhớ_nghe bài này lúc nào cũng thấy cuộc sống này đáng để sống.
Sống đơn giản cho lòng thanh thản nào! ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét