Dù thế nào đi nữa... :)

Daisypath Happy Birthday tickers

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Cảm xúc


Thật là nhạt nhẽo!
Xa lạ quá! Dường như chẳng có một sợi dây liên kết nào. Hai cuộc sống khác nhau. Mình uể oải với những lo lắng của riêng mình. Người ta bận bịu với công việc riêng. Ko liên quan đến nhau. Ko biết ng kia đang làm gì, nghĩ gì. Uh, xa lạ quá!
Về quê. Vẫn là những lời hỏi han, quan tâm của mẹ. Là những việc làm đáng yêu của đứa em. Là những câu nói đùa vui vẻ của bố. Gia đình thật ấm áp. Vậy mà mình làm mẹ buồn. Mẹ là mẹ mà, mẹ quan tâm. Vậy mà mình lại đi cáu gắt với mẹ. Biết mẹ buồn mà chẳng thể mở miệng ra nói câu "Con xin lỗi". Lúc lên trường, nhìn ánh mắt mẹ buồn, chỉ muốn ôm mẹ khóc. Con gái mẹ ko ngoan, nhưng mẹ vẫn là người thương con nhất.
Muốn chia sẻ với ai đó. Nhưng người mình muốn chia sẻ dường như ko có thời gian dành cho mình. Lại nhớ đến đứa bạn, mà chỉ khi nào buồn mới nghĩ tới nó. Mình thật ích kỉ. Vậy mà nó chẳng trách mình. Còn nói sẽ rủ mình đi ăn uống cho đỡ buồn. Uh, bạn tốt.
Lâu rồi ko mua quyển truyện nào. Muốn có cảm giác vùi đầu vào quyển truyện và quên hết mọi thứ xung quanh. Muốn đc cầm quyển truyện bạn tốt tặng, trong đó có dòng chữ "You'll never walk alone". Nhưng chẳng biết quyển đó đâu mất rồi. Xin lỗi!
Vẫn chỉ là ng xa lạ.
Mình ko hiểu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét